Trang web TruyenSex.Vip là trang dự phòng của trang web truyensextv.pro (Trước dây còn có tên khác như truyensex.tv truyentv.net vv...), đề phòng các trang trên bị nhà mạng chặn thì anh em có nơi mà đọc truyện.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 » Phần 110

Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 - Dịch giả Meode

truyen x

Phần 110

Lời Triệu Mẫn vừa nói ra, liền thấy đám người Dương Diệu Chân nhìn mình chằm chằm một cách kỳ lạ, Triệu Mẫn lúc này mới ý thức được trong lời nói của mình có nghĩa khác, dường như mình cũng là một trong những nữ nhân của hắn vậy, nét mặt đỏ bừng, thật là xấu hổ để mở miệng giải thích.

– Tại hạ còn tưởng rằng cô nương ước gì tại hạ chết đi.

Tống Thanh Thư ngoài ý muốn nhìn Triệu Mẫn nói, cười nhạt nói ra luôn thân phận cải nam trang của nàng vì hắn thừa biết không lọt qua mắt đám người Dương Diệu Chân.

– Hừ, ta đương nhiên ước gì ngươi chết đi, bất quá chỉ là muốn ngươi chết trong tay ta, mà không phải nhìn thấy ngươi chết vì một nguyên nhân lãng nhách như thế này.

Triệu Mẫn cực kỳ thông minh, biết rõ Tống Thanh Thư tất cả mọi việc đều đã tính trước cẩn thận, lần này hắn đã tìm cách đưa nàng thoát ra khỏi vùng nguy hiểm trước, nhất định là hắn không có nắm chắc việc đối phó với đám người của Dương Diệu Chân. Trong khoảng đi chung với hắn, ấn tượng của nàng đối với Tống Thanh Thư cũng đã thay đổi không ít, tuy rằng chưa đến nỗi sinh ra hảo cảm, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn vì một nữ nhân người Kim không quen biết mà lâm vào cục diện cửu tử nhất sinh này.

Đường phu nhân lúc này cũng mở miệng, nàng khẽ khom người thi lễ, ôn nhu nói với Tống Thanh Thư:

– Tống công tử đã có tâm tư đối với ta như vậy, ta rất là cảm kích. Bất quá bọn họ cậy người đông thế mạnh, bây giờ công tử nếu có lưu lại thì cũng chỉ là oan uổng đến tính mạng mình, công tử hãy mang theo huynh đệ của mình sớm đi trị thương đi.

Một bên Triệu Mẫn khinh thường bĩu môi:

– Hồ ly tinh lấy lui làm tiến.

– Tại sở dĩ phải cứu Đường phu nhân, không phải là do háo sắc với Đường phu nhân, mà chỉ là vì đạo nghĩa mà thôi.

Tống Thanh Thư nói, hắn làm sao nhìn không ra tâm tư của Đường phu nhân, có thể hắn không phải là người tốt gì đó, nhưng hắn có nguyên tắc của chính mình, mặc kệ hoàn cảnh như thế nào, Đường phu nhân ngay lúc đầu đã đồng ý giúp hắn, nếu bây giờ khoanh tay đứng nhìn, thật sự là trái bản tâm hắn, mà tu luyện võ công đến một cấp độ nhất định, thường thường tu tâm so với tu võ thì sẽ trọng yếu hơn.

“Thụ nhân tích thủy chi ân, tự đương dũng tuyền tương báo, Tống công tử quả nhiên đúng là một anh hùng chính nhân quân tử…”

Dương Diệu Chân trong lòng khen ngợi, trên mặt lộ ra kính nể, nghiêm chỉnh nói.

– Nếu đối với những người khác, thì ta nể mặt công tử buông tha cũng không sao. Chỉ là lần này ta được người nhờ vả, tất yếu phải giết nữ nhân này, mong rằng công tử thứ lỗi.

– Nhận ủy thác của người thì phải hết lòng, Tứ Nương Tử không cần quan tâm đến, xin mời.

Tống Thanh Thư đưa tay ra hiệu.

Dương Diệu Chân nhíu mày, nếu qua thật phải là hỗn chiến, Tống Thanh Thư cho dù võ công có cao tới đâu, chỉ sợ cũng khó lòng thoát khỏi cái chết. Nàng đối với nam tử trước mắt có chút kính nể, không muốn hắn bị chết trong loạn quân, cho nên lại chần chừ tính toán.

Triệu Mẫn đồng dạng trong lòng lo lắng, Tống Thanh Thư tuy rằng thỉnh thoảng sờ soạng trên thân thể nàng chiếm tiện nghi, nhưng nàng cũng biết hắn tuyệt đối sẽ không ép buộc làm tổn thương đến nàng, còn bên người đám người kia, một là Thánh Cô của Ma giáo, một là lãnh tụ đám nghĩa quân, thấy ai cũng khó đối phó, huống chi thân phận của mình đặc thù mẫn cảm, nếu nhỡ rơi vào tay của các nàng thật sự tiền đồ khó dò biết được.

Chú ý tới thấy Dương Diệu Chân chần chừ, Triệu Mẫn tâm niệm liền xoay chuyển, cũng đoán được tâm tư của Dương Diệu Chân bảy, tám phần.

– Ta có một biện pháp vẹn toàn đôi bên, hai người không ngại nghe qua một chút chứ.

– A…

Tống Thanh Thư ngạc nhiên nhìn nàng, nghĩ thầm nếu là chủ ý của Triệu Mẫn thì bản thân hắn cần phải cẩn thận phòng bị hơn chút, bằng không thì sẽ bị nàng bán đứng kiếm tiền.

Suy nghĩ của Tống Thanh Thư nếu như bị Triệu Mẫn biết được, chỉ sợ là nàng sẽ tức giận lập tức buông tay mặc kệ, chẳng thèm quản đến hắn dù có chết hay không…

Dương Diệu Chân cũng kinh ngạc liếc nhìn Triệu Mẫn, nói:

– Cứ nói thử xem sao…

Thương thế trên người mơ hồ đau đớn, Triệu Mẫn chau mày, nhẹ nói:

– Tất cả mọi người chắc hẳn cũng đã được nghe lời đồn đãi Tống… Tống ca ca này võ công cao cường, uy chấn thiên hạ, như thế nếu một trận giao đấu một mất một còn xảy ra, Tống… Tống ca ca cũng khó thoát khỏi cái chết, thế nhưng người dưới tay của Tứ Nương Tử chỉ sợ cũng phải tử thương nghiêm trọng, nói không chừng ngay cả Tứ Nương Tử cũng sẽ bị trọng thương. Tứ Nương Tử cùng Tống ca ca đều là người trọng nghĩa, chỉ vì một nữ nhân người Kim, khiến cho một chết, một tổn thương, thật sự là chuyện đáng tiếc.

Triệu Mẫn tuy rằng giọng nói yếu ớt, nhưng trong giọng nói đã có một sự thuyết phục, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình không rời mắt, nàng hé miệng mỉm cười, tiếp tục nói:

– Tứ Nương Tử được xưng là “Nhất can lê hoa thương, thiên hạ vô địch thủ” lừng lẫy trên giang hồ, theo ta thấy, chi bằng hai người một trận tỷ thí công bằng, nếu Tống ca ca thắng, Tứ Nương Tử sẽ để lại mặc chúng ta ly khai khỏi nơi đây, nếu Tống ca ca thua, thì sẽ giao ra Đường phu nhân cho các người xử trí, muốn chém giết, muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được, hai vị thấy như thế nào?

Triệu Mẫn tính toán rất rõ ràng, nàng thấy tận mắt võ công của Tống Thanh Thư, trong tửu điếm có nhiều cao thủ đứng đầu như vậy, mà vẫn bắt được nàng, nàng không tin Tứ Nương Tử võ công lại cao hơn đại sư Huyền Trừng phái Thiếu Lâm hoặc là đối với quốc sư Kim Luân Pháp Vương cao minh hơn.

Dương Diệu Chân tỏa sáng, hỏi lại đám thuộc hạ:

– Các ngươi cảm thấy sao với đề nghị này?

Đám giang hồ thảo mãng từ trước đến nay đối với võ công Tứ Nương Tử kính phục như thiên nhân, so với tên tuổi của Tống Thanh Thư chỉ là nổi danh giới hạn tại trong Mãn Thanh, không ai cảm thấy Dương Diệu Chân có thể thất bại được, tất cả liền tay bảo hay.

Dương Diệu Chân lặng lẽ nhìn Triệu Mẫn, thấp giọng nói ra:

– Ngươi vì tình lang của mình tính toán chu đáo lắm, bất luận hắn thắng hay thua, cũng không có tổn thất cái gì cả…

Triệu Mẫn sắc mặt ửng đỏ, đang muốn giải thích, thì Dương Diệu Chân đã quay người nói với Tống Thanh Thư:

– Tống công tử, người của không có vấn đề, còn ngươi có đồng ý không?

Tống Thanh Thư bị ngạc nhiên bất ngờ liếc nhìn Triệu Mẫn, hắn không có ngờ tới Triệu Mẫn lại có thể hết sức giúp mình như vậy, nhẹ gật đầu:

– Có thể tận mắt giao chiến cùng Tứ Nương Tử “Nhất can lê hoa thương, thiên hạ vô địch thủ” tại hạ còn cầu không được.

– Nhưng nếu như hai người đánh ngang sức, thì tính sao đây?

Nhậm Doanh Doanh đột nhiên mở miệng hỏi.

Triệu Mẫn đang muốn mở miệng, Tống Thanh Thư đưa tay chặn lại nói:

– Cục diện này Tứ Nương Tử chiếm hết ưu thế, vậy mà còn nguyện ý lấy thân mạo hiểm để cho tại hạ có cơ hội đơn đả độc đấu, thì đã bị thua thiệt, nếu quả thật đánh ngang sức thì coi như là tại hạ thua.

– Tống công tử quả nhiên là người khiêm tốn.

Dương Diệu Chân khen ngợi gật đầu.

– Mời!

Nghe được Dương Diệu Chân tán thưởng Tống Thanh Thư, Nhậm Doanh Doanh phổi đều nhanh tức điên lên, nghĩ đến trong bồn tắm gỗ trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, Tống Thanh Thư đối với hạ thể mình mò lấy không bỏ sót chỗ nào, vậy mà lại khen hắn là người khiêm tốn sao? Bất quá nguyên do này, nàng không thể nào vạch trần hắn ra, đành câm nín chịu trận…

Vừa rồi đã nhìn thấy một chiêu kinh hồn của Dương Diệu Chân, Tống Thanh Thư không dám khinh địch, ngay từ đầu đã đem mộc kiếm nắm trong tay, thần sắc ngưng trọng tĩnh lặng.

Thấy vũ khí trong tay Tống Thanh Thư, đám hắc y nhân k cười vang.

– Thanh kiếm bằng gỗ? Tống anh hùng hay là đổi thanh bảo kiếm đi…

– Xem ra Tứ Nương Tử lần này chắc chắn chiến thắng đã định rồi.

Chỉ có Triệu Mẫn hiểu rõ ràng bảo kiếm hay là mộc kiếm đối với Tống Thanh Thư mà nói thì không còn phân biệt, nghe được đám hắc y nhân xem thường, nhãn châu xoay động, lại nảy ra ý hay, nhìn qua Nhậm Doanh Doanh nói:

– Vũ khí của Tống ca ca chịu thiệt, nếu bằng hữu của Nhâm tiểu thư có thắng cũng không hay ho gì, mong rằng Nhâm tiểu thư đem thanh bảo kiếm bên hông cho Tống ca ca mượn dùng, sau khi sử dụng nhất định sẽ dâng hai tay hoàn trả.

Triệu Mẫn mặc dù đối với Tống Thanh Thư võ công có lòng tin, nhưng nghĩ đến Dương Diệu Chân nếu như được xưng là “Nhất can lê hoa thương, thiên hạ vô địch thủ”, chắc hẳn cũng là cao thủ trong cao thủ.

Lời nói này nhìn như hỏi qua với Nhậm Doanh Doanh, kỳ thật là cố ý nói cho Dương Diệu Chân nghe, nếu Dương Diệu Chân quả thật bị lời nàng nói dối, đối với thanh mộc kiếm của Tống Thanh Thư sinh ra chủ quan coi thường, thì lúc đối chiến khó mà tránh khỏi bị thiệt thòi…

Cón phần Nhậm Doanh Doanh nghe vậy cả giận nói:

– Ta tại sao phải cho hắn mượn kiếm?

Trong tay nàng nắm một thanh đoản kiếm, trên vỏ kiếm khảm mấy viên bảo thạch quý báu. Thanh kiếm này có tên Vi Dật Phong chính là bảo vật nổi danh của Nhật Nguyệt thần giáo, tuy rằng thuộc loại trường kiếm, nhưng thân kiếm này chỉ dài hơn cây chủy thủ, bất quá kiếm này phân kim trảm sắt nhẹ nhàng không cần tốn sức.

– Bộ người không nghĩ qua là Tống Thanh Thư chết trong tay của Tứ Nương Tử, thì ngươi tìm ai để báo thù cho hả cơn giận đây?

Triệu Mẫn mỉm cười, nhàn nhạt nói.

– Chỉ cần Dương tỷ tỷ một thương đâm chết hắn là được.

Nhậm Doanh Doanh oán hận nói, bất quá trong lòng lưỡng lự, nếu Tống Thanh Thư chết như vậy, không khỏi quá tiện nghi cho hắn. Bất quá lúc này bản thân đem thanh bảo kiếm của mình cho hắn mượn giao đấu, những người khác lại suy nghĩ tại sao nàng lại làm vậy thì phải giải thích thế nào?

Xuyên thấu qua làn lụa mỏng che mặt, có thể mơ hồ nhìn thấy sắc mặt Nhậm Doanh Doanh âm tình bất định, Triệu Mẫn giảo hoạt cười cười, không hề quan tâm đến Nhậm Doanh Doanh nữa, lực chú ý chuyển tới trong tràng luận võ.

Dương Diệu Chân nhãn giới cao minh, không có giống như những người khác khinh thường thanh mộc kiếm của Tống Thanh Thư. Thấy hắn cầm mộc kiếm trong tay lúc đứng tại nguyên chỗ, đã có một làn kiếm khí dâng cao vời vợi, nàng liền chuẩn bị toàn bộ tinh lực.

– Tống công tử xin mời!

Nhìn chúng quanh thân Tống Thanh Thư không hề có sơ hở, Dương Diệu Chân không muốn ra tay trước.

– Nhường cho nữ nhân trước, Tứ Nương Tử xin mời.

Tống Thanh Thư mỉm cười nói.

– Đã là như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, Tống công tử cẩn thận!

Dương Diệu Chân không chần chừ nữa, Lê Hoa Thương Pháp cũng không phải chỉ công kích lúc đối phương sơ hở, nàng còn có chiêu Bạo Vũ Lê Hoa chủ động công kích để đối phương phải tự sơ hở.

Dương Diệu Chân vừa nói xong “cẩn thận”, thời điểm này cùng lúc vang lên tiếng của hai nữ nhân kinh hô.

– A…

– A…

Một tiếng thét lên kinh hãi là của Triệu Mẫn, vừa rồi Dương Diệu Chân chính là dùng chiêu này, trong chớp mắt đã lấy đi tính mạng của tên cầm đầu kỵ sĩ hộ vệ cho Đường phu nhân, một tiếng thét kinh hãi khác là của Nhậm Doanh Doanh, chỉ thấy nàng căm tức nhìn Triệu Mẫn:

– Ngươi làm gì mà… bóp ta!

Thì ra Triệu Mẫn trong lòng khẩn trương, bàn tay vô thức hướng xuống dưới bên cạnh co siết lại thì đụng phải một khối thịt mềm mại, còn Nhậm Doanh Doanh đang hết sức tập trung chăm chú nhìn xem trong tràng tỷ thí, không hề phòng bị Triệu Mẫn đang bị trọng thương đứng kề bên, do đó bị bàn tay thon dài của Triệu Mẫn bóp trúng ngay vào cái âm hộ mập mạp của mình, nàng bị giật mình nên kinh hô thành tiếng.

Chung quanh mọi người không ai chú ý đến chuyện nhỏ của hai nàng xen giữa, bọn họ đang nhìn không chuyển mắt xem Tống Thanh Thư ứng đối hoa thương của Dương Diệu Chân như thế nào.

Đối với võ công của Tống Thanh Thư, Dương Diệu Chân đương nhiên sẽ không giống như vừa rồi đối phó với tên kỵ sĩ cầm đầu kia, mặc dù là đồng dạng một chiêu, nhưng lại biến hóa hơn trăm đầu thương…

Mọi người chỉ thấy can cây hoa thương của Dương Diệu Chân đột nhiên rung chuyển, đầu thương trong chốc lát nở rộ chói mắt những tia sáng trắng, rõ ràng chỉ có một đầu thương, trong nháy mắt lại huyễn hóa thành trên trăm cái đầu thương khác, tựa như lê hoa nở rộ đầy trời bao phủ toàn thân Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư chính diện nghênh tiếp những tia sáng từ đầu mũi hoa thương, cảm thụ thấy rất rõ ràng tổng cộng có một trăm lẻ tám đầu thương, bao trùm nhắm ngay trên người mình một trăm lẻ tám nơi yếu huyệt kích tới.

Biết rõ đây là Dương Diệu Chân thông qua nội lực chuyển động uốn lượn thân cây hoa thương, làm cho đầu thương lập loè bất định, trong nháy mắt tạo thành một trăm lẻ tám đầu thương hư ảo đâm tới, hiện tại vấn đề mấu chốt là tìm ra trong một trăm lẻ tám đầu thương, cái nào mới là đầu thương thật sự.

Suy nghĩ thì nhiều, nhưng chuyện xảy ra trong nháy mắt. Tống Thanh Thư đang muốn xuất kiếm, thì đột nhiên sắc mặt đại biến, bởi vì từng đầu thương mơ hồ kéo theo kình lực tựa như đầu thương nào cũng là thật sự…

– Á…

Triệu Mẫn trên mặt tái nhợt, bởi vì nàng nhìn ra Tống Thanh Thư có thể phán đoán sai lầm, đã bị chiêu thức này của Dương Diệu Chân phong kín tất cả đường lui, chỉ có một đường buộc phải đón đỡ trong một trăm lẻ tám đầu thương này, nếu cản lại không đúng là đầu thương thật, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong tại chỗ không thoát được…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Danh sách truyện cùng bộ:
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 (Full)
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 7 (Update Phần 14)
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 26/04/2021 21:01 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng

Truyện sex